Trong mỗi cuộc đời con người, trong hành trình làm việc, không phải lúc nào chúng ta cũng dễ dàng để tìm được một nơi có thể gắn bó và yêu thương.
Với tôi, việc cảm nhận về ngôi
trường mà tôi đã từng yêu thương từng tâm huyết và thể hiện tình cảm của mình
đôi khi quan trọng hơn bất kì khoản lương nào. Thời gian trôi qua thật nhanh!
Vậy là đã hơn chín năm, kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Mầm non Mỹ Thủy. Nhớ
lại thời điểm của một ngày ánh nắng dịu dàng khá mát mẻ của tháng Tám mùa thu
năm 2015, tôi cùng với chị Nhân – người đồng nghiệp cùng cầm quyết định trên
tay để đến với ngôi trường này với bao cảm xúc cứ lẫn lộn vui và sẵn sàng, lo
lắng và hồi hộp. Vui vì tôi được về gần nhà, nên tâm thế sẵn sàng chờ đón ngôi
trường mới, đồng nghiệp mới. Buổi đầu tiên là buổi họp hội đồng tôi tự giới
thiệu mình với đội ngũ trong tâm thế sẵn sàng
đón chờ những điều mới mẻ. Càng sẵn sàng, háo hức bao nhiêu thì tôi lại lo lắng
bấy nhiêu vì lo lắng và bỡ ngỡ với một
môi trường hoàn toàn xa lạ. Không bỡ ngỡ sao được khi tôi chưa từng gặp các
đồng nghiệp nơi đây, cũng chẵng biết làm
như thế nào để bắt nhịp với cường độ công việc mà tôi sẽ được giao, và không
biết bản thân có nhanh chóng hòa đồng được với các đồng nghiệp trong trường hay
không?
Vậy mà chỉ sau hơn
một tháng tôi đã cảm thấy hoàn toàn thân thuộc. Thế là từ đây, trang vở thứ 3 trong hành trình dạy học của
tôi được mở ra ở nơi đây - một nơi mà tôi không nghĩ mình lại có quãng thời
gian gắn bó lâu dài, sâu sắc đến thế.
Không phải vì lẽ
đương nhiên mà tôi thấy thân thuộc với nơi đây mà vì ngay ngày đầu tiên về
trường tôi đã được các chị em tiếp đón rất thân thiện, chính họ đã tạo cho tôi
có tâm lý thoải mái nhất để không còn cảm giác bỡ ngỡ và lo âu như lúc đầu.
Tiếp xúc với họ tôi không còn thấy khoảng cách của những người xa lạ nữa mà
thay vào đó là sự nhiệt tình yêu thương như người nhà.
May mắn khi đến với
tôi khi đã từng làm việc với lãnh đạo tài giỏi và đầy tâm huyết chị Hồng, chị
Hương, những đồng nghiệp giỏi chuyên môn giàu tình cảm như Chú Nghĩa, chị Búp,
Kim Oanh, rồi chị Hồng, đội ngũ 21 giáo viên 6 nhân viên tâm huyết yêu nghề và
rất đoàn kết xây dựng nhà trường vươn lên. Dấu ấn của các chị, các bạn đã
để lại trong tôi là sự vui vẻ lạc quan yêu nghề, sự hài hước trong những giờ
giải lao, những tràng cười sảng khoái xua tan đi cái mệt nhọc của nghề là hành
trình mà tôi đã được trưởng thành hơn từ đây. Dù biết nghề của chúng tôi sẽ có
nhiều gian nan, vất vả. Song, không vì thế mà tôi nản bước. Bởi phía trước tôi
là một con đường dù có vất vả, gian nan nhưng mà con đường đó là một con đường
vui vẻ - con đường của nghiệp chèo đò. Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc khi được
sông ở một nơi như thế. Với tôi, hạnh phúc bắt đầu từ những điều đơn giản nhất,
gần gũi nhất trong cuộc sống. Và tôi có một tình yêu thuần tuý với đại gia đình
này - nơi mà có biết bao trái tim cùng hoà chung một nhịp đập – Mầm non Mỹ
Thủy.
Thời gian cứ lướt
qua vô tình mang theo nhiều kỉ niệm. Cả một trời thương yêu cứ nghẹn ngào dâng
lên, thường trực trong cảm xúc của tôi. Tôi yêu con đường Ribich đến trường với
cái cổng đông nghẹt phụ huynh đón con lúc đến giờ đón, trả. Tôi yêu ngôi trường
thân quen với cây bàng tán rộng rợp bóng. Tôi yêu cái màu sắc tự pha lạ không
ai có ở các góc tô, vẽ của trường, yêu cả nhưng chiếc xích đu tự chế cô, trẻ
cùng ngồi đung đưa mát mẻ vô cùng, yêu cả vườn cây ăn quả na, mít, khế chua,
sake dù hơi ít trái, yêu cả cây xoài cổ thụ rợp lá ở cuối góc vườn cạnh cửa sổ
phòng tôi, yêu cái phòng làm việc be bé thôi nhưng có cả bộ ba ăn ngủ, yêu các
phòng lớp mỗi ngày tôi ghé vào để lắng nghe tiếng cười của chị em, yêu ly cà
phê nhiều người uống, yêu tất cả những gì thuộc về nơi tôi từng sống và công
tác. Trong giấc mơ tôi bây giờ, vẫn hiện diện nhiều khoảnh khắc của nỗi lo công
việc… Kỷ niệm này chưa mờ, kỷ niệm khác đã trỗi dậy. Cứ nhớ nhớ, thương thương
hoài không dứt. Một phần đời của tôi thuộc về nơi ấy. Tôi không thể hình dung
nếu một ngày tôi không có những kỷ niệm ấy, những năm tháng không thể nào quên
ấy. Không, sẽ không quên được, những kỹ niệm ấy vẫn hiện diện đông đầy trong
tôi, những ký ức không quên lãng, da diết yêu thương.
Người ta thường
nhắc về thời thanh xuân như những thước phim đẹp nhất của cuộc đời. Nơi đây là
tuổi trẻ của tôi, là những năm tháng cháy hết mình bằng cả trái tình nhiệt
huyết nhất. Có thể đến một nơi khác tôi sẽ chọn cách sống bình yên, đủ được
hơn. Nhưng với tôi Mỹ Thủy những năm tháng ấy, tôi hạnh phúc, vì có nơi đây, tôi
có mật ngọt của yêu thương của đồng nghiệp, đội ngũ.
Bỗng dưng tôi muốn đi,
đi theo con đường Ribich, qua ngã tư rồi rẽ phải, tôi muốn dừng lại trước cánh
cổng trường đơn sơ, nhìn lại hàng cây đô thị xanh, vút cao để được ngắm nhìn
cho thỏa mắt. Tôi lại muôn đứng trên sân trường đầy nắng, để nghe tiếng trẻ
khóc, cười, bi bô, được nghe tiếng đồng nghiệp nói cười, tôi muốn cầm điện
thoại và nhắn vào nhóm MN Mỹ Thủy. Bỗng
dưng muốn hét lên thành lời rằng tôi yêu ngôi trường này biết bao.
Nhưng làm sao con tạo có thể xoay vần được chứ, dẫu cuộc sống với bao
bộn bề, lo toan thì nghĩa tình nơi đây vẫn luôn đong đầy chị em nhỉ. Tôi phải
cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung Mầm non Mỹ Thuỷ. Tất cả kỷ niệm
của 9 năm ở nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, thời
gian trôi qua bao lâu, thì tình cảm của tôi vẫn luôn đong đầy và vẹn nguyên. Với
tôi, đây là nơi tình yêu bắt đầu!!!